Anime - Manga Vietnam fanclub
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Anime - Manga Vietnam fanclub

Nơi giao lưu, trao đổi, chia sẻ, vui chơi của các A-M fan!!!
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 [Velvet] Suy nghĩ

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
Velvet Lucidia
The Fool
Velvet Lucidia


Tổng số bài gửi : 82
Card : 142
Spell : 31
Join date : 21/05/2011
Đến từ : Hang Thập Tịch

[Velvet] Suy nghĩ  Empty
Bài gửiTiêu đề: [Velvet] Suy nghĩ    [Velvet] Suy nghĩ  Icon_minitimeSun Aug 21, 2011 9:49 pm

Tác giả : Chính mình và không ai khác!
Thể loại : Thẳng thắn thì nó là shoujo
Giới thiệu : Ngày trước mình có viết một cái truyện tên là "Hai nửa sáng tối", đây là góc nhìn khác về truyện ấy, qua suy nghĩ và tâm tư của các nhân vật.

Wethebey - Yami Wethe : Nhật kí dành tặng người em yêu

Em từ từ đi xuống chiếc cầu thang dài. Từ khi anh ra đi, lâu đài này chỉ còn mình em sống, lạnh lẽo và buồn thảm vô cùng. Em ngồi xuống chiếc ghế gỗ kê trong chiếc phòng rộng lớn mà trống trải…Thế rồi một cơn mưa ập đến. Trời đất xầm xì làm em thêm buồn. Em mân mê trong tấm ảnh cũ chụp em và anh khi mới gặp nhau. Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống khung ảnh. Em đã thì thầm : “Có phải anh đang về cùng những giọt nước mưa ?”
Chợt, một luồng sáng chói lòa chiếu khắp nơi. Em phải nhắm chặt mắt lại. Khi em mở mắt ra, khung cảnh đã hoàn toàn khác. Em đang ở điện thờ nữ thánh ánh sáng Jeanne Maiden, nơi duy nhất có ánh sáng vĩnh cửu. Và từ đó, em bước vào chuyến phiêu lưu đáng nhớ nhất trong suốt cuộc đời em…
Mọi người xung quanh đều rất tốt. Oswald là một kẻ tính tình y như con nít nhưng được cái nhiệt tình, thật thà. Còn Cornelius thì đôi lúc hơi khó hiểu, lúc nào cũng buông lời châm chọc mọi người ko ngớt. Gwendolyn hơi khác một chút. Cô ấy là một công chúa nên luôn mang một vẻ gì đó rất quý phái ẩn giấu bên trong tính cách sôi nổi kia. Klanahan luôn là người nói nhiều nhất. Lúc nào cô ấy cũng giáo huấn mọi người bằng những triết lí hàng vạn năm trước, những tích truyện chả ai hiểu nổi là từ bao giờ. Còn hai chị em sinh đôi Lola và Laila, tuy ko nói ra, nhưng em yêu quý hai em này nhất. Vì em thấy thấp thoáng trong các em bóng hình của anh và em…một ngày xưa cũ nào đó.
Và có một chuyện em ko ngờ tới đã xảy đến. Anh xuất hiện trước mắt em, mặt đối mặt. Anh trông vẫn vậy, mái tóc có dài hơn một chút, chỉ có đôi mắt là tràn ngập một bóng tối mà em chưa từng thấy bao giờ. Khi vừa nhìn thấy anh, trong lòng em tràn ngập một cảm xúc khó tả vô cùng. Em hạnh phúc đến nghẹt thở khi thấy anh trở về nhưng cũng đau thắt lòng vì anh ko còn bên em nữa, anh đang ở bên những người mà em sẽ phải chống lại, sẽ phải chiến đấu.
Phải rất bình tĩnh em mới có thể cất tiếng :
- Anh…anh đấy sao ?
Thế nhưng anh lại mỉm cười thật dịu dàng như ngày xưa và nói :
- Anh đã về vì em đây, em có theo anh ko ?
Em vẫn nén tất cả những cảm xúc trong lòng mà bình tĩnh suy xét. Trong mắt anh đâu còn có hình ảnh của em nữa, tất cả chỉ là bóng tối đặc quánh. Em liền lùi lại, chĩa đũa phép về phía anh và lạnh lùng nói :
- Anh ko còn là bạn của tôi nữa, anh đã về với bóng tối rồi !
Anh cũng lùi ra phía sau với vẻ mặt buồn bã, giống như trước kia, mỗi lúc anh có lỗi với em. Em hơi chạnh lòng nhưng em vẫn phải bình tĩnh mà nói chuyện với phe bên kia, ko một chút sơ sẩy.
Và anh cùng những địch thủ của em quay bước mà ko nhìn lại. Một giọt nước mắt nghẹn trong lòng em từ nãy tới giờ bỗng nhiên trào ra. Em vẫn còn yêu anh quá nhiều ! Liệu em có sai lầm khi chống lại anh ? Nhưng bóng tối trong đôi mắt của anh khi nãy làm em sực tỉnh. Em hiểu ra rằng chính bản thân anh đã ko còn muốn ở bên em nên dù có níu giữ cũng ko để làm gì. Chỉ còn một cách : Tiến lên, tiêu diệt cái ác ! Giọt nước mắt tràn ngập tình cảm đã bị em gạt phắt đi. Em đã xác định từ giờ chỉ còn lý tưởng là trên hết, đôi lúc có thể gạt cả tình cảm cá nhân sang một bên để hoàn thành đại sự.
Cuộc chiến đã bắt đầu. Trận đầu tiên là của Conelius và đao sĩ Sigifried của bên kia. Anh cũng xuất hiện để theo dõi trận đấu. Lần này em đã bình tâm hơn nhiều nhưng ko thể ko xúc động khi nhìn thấy anh. Những tình cảm trong em chưa hề biến mất mà !
Ngay trận đầu tiên mà bên phe thiện đã thảm bại. Conelius thua chỉ bằng một đòn ! Em đã hơi lo lắng cho đại cục. Liệu phe thiện có đại bại ?
Nhưng đến trận thứ hai, Gwendolyn đã chiến thắng. Một chiến thắng thật đau đớn ! Cô ấy phải đấu với người yêu của mình. Lần đó làm em phải suy nghĩ rất nhiều. Đến khi phải đấu, nếu đúng là Wethekey thì em có đủ dũng khí để tiến lên ? Em rất hiểu cảm giác mất đi một người thân yêu. Trước kia, khi anh biến mất, em đã đau đớn rất lâu mới có thể tạm nguôi ngoai. Nếu em thắng anh, chỉ là nếu thôi vì em nhận ra anh đã mạnh lên rất nhiều, thì anh sẽ ra sao ? Những câu hỏi chất đầy trong lòng em mà ko thể nói ra.
Rất nhiều trận đấu trôi qua. Điều ko muốn nhất lại đến. Trận đấu của anh và em. Đêm trước ngày đấu, em đã ngồi rất lâu ngoài trời để ngắm màn đêm trống trải y như tấm lòng em bấy giờ. Và em khóc. Khi những giọt nước mắt rơi xuống, một mối giao cảm đã lâu ko thấy lại xuất hiện. Mối liên hệ giữa anh và em, mối giao cảm mà dù có trăm ngàn năm, có xa vạn dặm cũng ko phai nhòa. Tâm trạng của anh, em cũng có thể cảm nhận được. Trái tim của anh băng giá hơn bao giờ hết. Anh cũng đau khổ ko kém gì em. Em lại càng òa khóc to hơn. Em muốn khóc, khóc cho hết đi để ngày mai, khi gặp anh, em sẽ ko lúng túng hay tiếc nuối gì cả. Em đã tin là như vậy…
Sáng. Trận đấu của hai chúng ta. Địa điểm là một nơi tranh tối tranh sáng. Em đã lao vào đấu ko biết mệt mỏi. Anh cũng đã mạnh hơn nhiều nhưng đó ko phải điều làm em ngạc nhiên. Em chỉ bất ngờ thực sự khi nghe câu chuyện anh kể lại. Em ko ngờ anh lại phải chịu một cú sốc lớn như thế. Tuy vậy, em vẫn chỉ còn cách tiếp tục chiến đấu thôi. Để nâng hiệu quả chiến đấu, chúng ta đã chọn hình dạng của hai phù thủy Nhật thực và Nguyệt thực. Em đã cố gắng hết sức nhưng một điều gì đó lấn át cả lí trí làm em ko thể ra đòn chí mạng với anh. Sau này em vẫn thấy có lẽ đó là một sai lầm nghiệm trọng vì sức bền của em ko thể bằng anh, em đã thua ! Phải rồi, em đã thua, thất bại thảm hại. Nhưng em vẫn nhận ra, trong đòn cuối, dù anh ra tay để em ko tấn công được nữa nhưng thực tâm là anh ko muốn em bị tổn thương thêm, vì nếu ma lực cạn thì sẽ chết, số phận của chúng ta là thế mà, phải ko ?
Sau trận đấu, anh lại lạnh lùng quay bước ko nhìn em lấy một lần. Em đã để cho lí trí tạm ngủ yên, vừa khóc vừa gọi tên anh như người điên. Em lại ko cho rằng làm thế là sai, cũng phải có một lúc để em giải tỏa những uất ức nén chặt trong tim chứ ! Sau cuộc đấu của chúng ta, là cuộc chiến cuối cùng.
Nữ thánh đã rất bất ngờ khi Velvet Lucidia sở hữu hình dạng của em gái Maiden, nữ thần mặt trời Iron Maiden. Còn em, trong mắt em chỉ thấy anh đang ở bên cạnh cô ta, đang đưa mắt nhìn em ko một chút tình người. Công chúa bóng tối quả là mạnh. Chỉ một cái phất tay mà đã khiến tất cả mọi người bên phe thiện bị khóa chặt vào những cây thánh giá đã đẫm máu của những người bị xử tử. Khi cô ta đóng chiếc đinh ngắn đấu tiên, anh đã ko phản ứng gì, có phải là anh ko lo cho sự sống chết của em ? Nhưng suy nghĩ đó đã bị gạt bỏ ngay vì khi Velvet đóng chiếc đinh dài vô cùng, anh đã đưa tay mình ra đỡ và nói rằng anh ko phản bội cô ta nhưng anh cũng ko thể đứng yên được nữa. Em thấy hạnh phúc vô cùng dù nếu có bất kì một tích tắc sơ sẩy nào, em vẫn có thể chết.
Rồi Osward lúc này đang bị biến thành thú, điên loạn xông ra cắn cả Conelius. Gwendolyn cũng sắp chịu chung số phận. Em đã quá sợ hãi. Thật vậy, em cũng giống những người khác, đứng chôn chân một chỗ. Và cũng ko biết có may mắn ko, Enryme lao ra đỡ thay, bị thương rất nặng. Công chúa Velvet như nổi điên lên. Cô ta vẫn cười khanh khách đầy thích thú nhưng ánh mắt giận dữ vô cùng. Cả tòa lâu đài bỗng rung chuyển. Klanhan đã thành công trong việc phong ấn. Em và bạn bè đành đi ra luôn, mặc kệ những người bên phe kia. Em cũng đã quay lại nhìn anh nhưng chỉ thấy anh lo lắng cho công chúa và những người khác, chẳng ngẩng đầu nhìn em giây phút nào.
Em ra được khỏi tòa thành cũng là lúc tất cả sụt xuống đất. Những linh hồn còn đó sẽ bị phong ấn vĩnh viễn. Em muốn bật khóc nhưng có phải vì em đã khóc quá nhiều nên mắt em cay xè và trống rỗng. Em bay về cái lâu đài u ám mà từ trước đến nay, vốn chỉ có hai chúng ta và giờ chỉ còn mình em…
Một cảm xúc dâng lên trong tim em khi em nhìn thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế trong căn phòng khách trống trải. Em chỉ biết đứng sững lại ở cửa. Đáng lẽ em nên chạy thật nhanh đến và ôm chặt lấy anh. Anh đã lại gần và ôm em. Nước mắt tưởng như đã khô cạn lại trào ra ko ngớt. Em khóc vì hạnh phúc, có lẽ vậy. Anh cũng ko nói gì cả, chỉ ôm chặt em như một cách an ủi ko lời. Em đã mong giây phút đó mãi ngừng lại, để một lần nữa, em được hạnh phúc…bên cạnh anh…



Về Đầu Trang Go down
Echo_of_Noise
The Fool
Echo_of_Noise


Tổng số bài gửi : 56
Card : 102
Spell : 28
Join date : 25/12/2010

[Velvet] Suy nghĩ  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Velvet] Suy nghĩ    [Velvet] Suy nghĩ  Icon_minitimeWed Aug 24, 2011 9:58 pm

Ôi , lãng mạn quá
Echo tem hơi muộn do dạo này Echo phải đi học thêm nhiều quá .

+ Superu !!
Về Đầu Trang Go down
Velvet Lucidia
The Fool
Velvet Lucidia


Tổng số bài gửi : 82
Card : 142
Spell : 31
Join date : 21/05/2011
Đến từ : Hang Thập Tịch

[Velvet] Suy nghĩ  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Velvet] Suy nghĩ    [Velvet] Suy nghĩ  Icon_minitimeThu Aug 25, 2011 12:52 pm

Hi, cảm ơn Echo đã đọc. Hì, vào năm học ai cũng bạn mà. Thanks!
Phần tiếp theo nè

Wethekey - Akari Wethe, thư trả lời

Gửi Yami,
Vì em đã gửi cho anh nhật kí đến tận trụ sở nên anh nghĩ mình cũng phải đáp lễ một chút. Tuy anh ko thể quay về lâu đài với em nhưng anh cũng sẽ kể câu chuyện của mình, được ko ?
Câu chuyện của anh có lẽ bắt đầu từ đúng 1 năm trước khi cuộc chiến bắt đầu. Đó là một ngày ko trăng ko sao, bầu trời chỉ độc một màu đen câm lặng. Đó cũng là lần đầu tiên em giận anh mà ko nói lời nào với anh, giận anh mà lên tòa tháp cao để ngủ. Anh cũng tức giận vô cùng nên đã bỏ đi khỏi nhà. Và anh đã gặp cùng lúc mười con yêu quái (sau này anh mới biết chúng đều thuộc cấp S, cấp mạnh nhất trong số yêu quái ko có lí trí cụ thể ở các thế giới ). Anh đã ko đủ mạnh để chống lại chúng. Anh dùng mối giao cảm của chúng ta, thông qua chiếc mặt dây đeo trên cổ để gọi em. Nhưng có phải em đã ném chiếc vòng đi vì tức giận ? Anh ko biết và cũng ko muốn biết. Anh chỉ thấy rằng lúc đó anh đã cố hết sức gọi tên em nhưng ko hề có một lời đáp. Anh cũng đã bỏ cuộc, buông xuôi cho số phận tự quyết định.
Thế nhưng, khi anh tỉnh lại thì ko gian xung quanh ngập tràn một màu đỏ như máu. Anh đã tự hỏi rằng liệu đây có phải địa ngục ? Rồi Eliza bước vào. Khi ấy, anh thấy cô ấy là một cô gái với đôi cánh đen to lớn đáng sợ. Cô ấy chỉ hỏi anh một cậu khá kỳ cục : Cậu còn sống hay đã chết ? Anh liền đáp là anh còn sống. Eliza chỉ cười mỉm và nói : ‘‘Thế thì tốt !’’ rồi đi ra. Anh bật dậy kéo tay cô ấy lại và hỏi liên tục : Đây là đâu ? Cô ấy là ai ?...

Eliza ko đáp mà chỉ bảo anh đi theo cô ấy. Eliza đưa anh đến tòa tháp của công chúa. Tòa tháp to lớn và hùng vĩ vô cùng. Trên cao thật cao là một cái ngai vàng dát đầy ngọc ruby đỏ. Anh đã tin người được ngự trên cái ngai vàng đó phải là một người trông rất oai phong, ma lực mạnh đến mức áp đảo tâm lý đối phương. Thế nên anh đã hơi hụt hẫng khi công chúa bước ra. Trong mắt anh, đó chỉ là một bé gái nhỏ xíu, tóc vàng như bao đứa trẻ khác. Chỉ có đôi mắt đỏ là gây được chút ấn tượng với anh. Công chúa ngồi vào chiếc ngai vàng rất đĩnh đạc. Người mỉm cười rất tươi và nói với anh :
- Cậu còn sống đấy à ?
Anh phản ứng lại ngay :
- Sao ai ở đây cũng nói như vậy chứ ? Tôi còn sống, tôi còn sống, rõ chưa ?
Công chúa bật cười khanh khách. Người ko hề trả lời câu hỏi của anh mà nói sang chuyện khác luôn :
- Cậu có biết đây là đâu ko ?
- Có ai nói cho tôi biết đâu !
- Vậy thì, chào mừng cậu đến với Trụ sở ác ma Mystery World ! Nơi này quản lý toàn bộ những ác nhân tam giới trong Vương quốc phép thuật.
- Thôi, tôi ko rảnh chơi với mấy người, đưa tôi về đi !
- Đứng lại đã !
Công chúa đột ngột xuất hiện trước mặt anh nhanh ko thể ngờ được. Người nở một nụ cười tinh quái và nói với anh :
- Chắc cậu biết vì sao cậu phải đến đây chứ ? Cậu đã quên rồi sao ? Cậu đã quên những tiếng gọi vào hư ko vô vọng rồi à ?
- Cô… - Anh lúng túng
- Hôm qua cậu đã bị thương tưởng như chết đi rồi nhưng người đến cứu cậu là ai vậy ? Có phải Yami Wethe ko ? Là ta, là ta đấy ! Những con yêu quái đó so với ta chưa là gì cả ? Hiểu ko ?
- Tôi ko hiểu đấy, thì sao ? Tôi ko muốn ở bên ác ma các người !
- Ác ma á ? Ha ha ha… Nói hay lắm ! – Công chúa bất ngờ nhảy lên nắm chặt lấy vai anh - Phải rồi, ta và mọi người chính là ác ma đấy. Nhưng liệu người tốt có ai giúp khi cậu lâm vào biến cố ko ? Ko, ko, ko ! – Công chúa nói như hét - Chỉ có những người ở đây đã cứu cậu thôi !
Công chúa nhảy xuống, hít thở thật sâu rồi quay đi :
- Ta ko ép buộc cậu ở lại đây, nhưng mối giao cảm mà đứt thì ko bao giờ nối lại được đâu. Cô ta còn chẳng thèm nhớ đến cậu cơ mà !
- Cô nói gì ?!
Anh vẫn luôn tin em nên ko thể chấp nhận câu nói đó. Anh giận dữ như muốn nổ tung, nắm chặt cổ áo của công chúa mà nhấc bổng cả thân hình bé nhỏ của người lên. Công chúa vẫn bình tĩnh ra hiệu. Shigeka bước vào và tạo ra một tấm gương nước. Anh thấy em đang ngồi bên bờ hồ cùng với hội phù thủy bạn của chúng ta. Em vẫn cười thật tươi mà ko chút đắn đo. Trái tim anh như bị hàng ngàn mảnh thủy tinh đâm vào. Anh buông công chúa ra và khuỵu xuống. Anh đau đớn và thấy lòng mình trống rỗng. Công chúa lại nhẹ nhàng nói với anh:
- Đừng lo lắng, hãy cứ ở lại đây, ta tin là cậu sẽ vui lên thôi. Và cậu vẫn có thể chờ đợi cô ấy thay đổi, chiếc gương này là của cậu. Mỗi khi cô ấy lại gần bất kì nơi nào có dù chỉ một giọt nước, cậu sẽ thấy được cô ấy.
Anh đã tự giam mình cùng chiếc gương nước suốt 1 tuần. Em vẫn mỉm cười với mọi người thật vô tư. Nụ cười làm lòng anh đau thắt, trái tim anh lạnh cứng lại như ko còn đập nữa. Từ trước đến nay, hai chúng ta vẫn chỉ có nhau, anh tưởng rẳng ta sẽ mãi được ở bên nhau, mãi mãi yêu nhau ko thay đổi. Những cảm xúc lẫn lộn làm anh bối rối và mất niềm tin vào em. Sau khi suy nghĩ rất nhiều, anh đã quyết định ở lại trụ sở ác ma đó. Lúc đó anh thực sự ko muốn nhìn thấy em, ko muốn ở bên em nữa. Chiếc gương nước cũng bị anh đập tan tành, cũng như quá khứ của chúng ta, đã vỡ tan trong tâm trí anh.
Bằng ma lực cực mạnh của phù thủy nổi danh thiên hạ, anh lập tức chiếm vị trí của Shigeka, trở thành tổng tư lệnh, người trực tiếp chỉ huy mọi hoạt động của trụ sở, tức là mọi hoạt động của bóng tối trên toàn Vương quốc phép thuật. Anh đã điều hành rất tốt mọi việc, ít khi phải để công chúa động tay đến.
Trong thời gian 1 năm, mọi người ở M / W cũng rất tốt với anh. Đầu tiên là công chúa, tất nhiên. Trông vậy thôi chứ người rất quan tâm đến mọi việc anh phụ trách và thỉnh thoảng giúp đỡ. Điểm anh thấy thích là công chúa tin tưởng anh hoàn toàn ko chút nghi ngờ, thân thiết với anh như người trong gia đình. Mà công chúa cũng vô cùng hồn nhiên và vô tư, cho anh thấy một tuổi thơ anh chưa từng có.
Tiếp theo là Eliza. Bà chị ko rõ tuổi tác này quan tâm một cách kín đáo hơn. Lo lắng cho sức khỏe của anh là chủ yếu, ngoài ra mỗi lúc anh có chuyện ko ưng ý hoặc lúng túng thì chị lại an ủi hay chỉ cho anh cách giải quyết, dịu dàng và chân tình. Eliza ko hay cáu giận, chỉ trừ phi có ai đó làm tổn thương công chúa thì bà chị lại cáu ầm ĩ luôn !
Còn Shigeka thì giống như bạn thân. Cô ấy rất mạnh mẽ và vồn vã. Lúc nào cũng trong nóng ngoài lạnh, cứ làm cái mặt lạnh băng như ko quan tâm chứ việc gì cũng để ý hết. Cô ấy ko biết để ý những điều trong tâm tư người khác nhưng suy nghĩ khá là đơn giản nên cho anh một cảm giác yên tâm và nhẹ lòng.
Người thứ tư là Sigifried. Em ở bên phe thiện thì chắc chỉ thấy anh ấy lạnh lùng, chỉ biết trung thành với công chúa và tưởng nhớ trong lòng một tình yêu cũ. Nhưng anh ấy kể ra cũng khá sâu sắc. Anh khi ấy là một thằng con trai hơn 16 tuổi, dù mạnh mẽ đến mấy cũng có lúc yếu lòng, nhất là những khi nhớ đến em. Xưởng rèn của Sigifried là nơi duy nhất anh có thể ngồi một góc và…khóc ! (Đừng cười, thật đấy!) Chứ Shigeka thì suốt ngày bảo ko được khóc, ko được khóc còn Eliza luôn mỉa mai làm anh phát ngán.
Celia thì ngoài mặt cứ ra vẻ dễ thương chứ tâm địa khó lường lắm. Anh chưa từng mắc bẫy của cô ta. Tiên nữ thì có gì ghê gớm? Chỉ xinh hơn em thôi chứ cũng bình thường.
Enryme và Kico thì ko thân lắm, hai người này chỉ chú tâm vào việc của mình, chán chết .
Đấy, một năm đã trôi qua yên bình vô cùng. Nhưng rồi cuộc chiến cũng xảy đến. Khi anh gặp lại em là lúc mối giao cảm của chúng ta nối liền. Nhưng anh cố tình dùng ma pháp cắt đứt nó nên em ko nhận ra. Thật xin lỗi em, tất những lời nói, cử chỉ hôm ấy, đều là giả. Lòng căm thù của anh đối với em, khi đó vẫn chưa nguôi. Rồi đến lượt các trận đấu diễn ra.
Trận thua của Enryme là kinh hoàng nhất ! Cậu ta bị trừng phạt bằng tiếng hát của Siren ! Lúc ấy anh đã bịt chặt tai mà vẫn còn choáng váng. Công chúa cũng thật đáng sợ ! Đó là lúc anh tự nhủ mình ko được phép thua, thua chỉ có con đường chết !
Và cuối cùng là trận đấu của chúng ta. Ngay trước trân, công chúa đã hỏi anh có chắc thắng ko ? Anh đã khẳng định là có. Anh ko hề muốn làm công chúa thất vọng vì nhìn khuôn mặt người buồn chưa từng thấy. Đôi mắt đỏ trong veo giờ nhuốm một màu lo lắng và phiền muộn.
Anh đã thắng em. Ngay giây phút mà anh chiến thắng thì anh chợt thấy vừa vui sướng vừa đau lòng. Anh trở về trụ sở với tâm trạng như thế. Phép thuật ảo giác của anh đương nhiên ko thể che mắt được công chúa. Người nổi giận với anh và nói rằng anh hãy đi đi, đi về phía em ấy ! Nhưng anh đã ko làm thế. Anh đã chợt thấy mình ko còn có thể quay về thế giới ánh sáng dù nơi đó có em. Anh xin lỗi…



Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





[Velvet] Suy nghĩ  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Velvet] Suy nghĩ    [Velvet] Suy nghĩ  Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
[Velvet] Suy nghĩ
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» [Velvet] Bạn bè
» [Velvet] Gia đình phù thủy
» [Velvet] Phòng tranh
» [Velvet] La partie de Clarissa
» [Velvet] Điển hình

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Anime - Manga Vietnam fanclub :: Writings :: Project-
Chuyển đến